Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Đường xưa

 Chiều nắng đẹp,tôi chạy xe vòng quanh thành phố tận hưởng chút cảm giác bình yên cuối ngày.Dòng người tắp nặp đổ về nhà sau một ngày làm việc và học tập mệt mỏi,ngoài đường xe cộ như kiến chen chúc nhau từng tấc đất nhỏ nơi cái thành phố cuối trời Tổ quốc này.Tránh xe hàng xe cộ đông đúc ngoài đường chính,tôi chạy len lỏi vào những góc hẻm thân quen.Cuộc sống ở nơi đây vẫn vậy,dù cho ngoài kia nó có xô bồ hay tắp nặp tới đâu thì ở những góc hẻm ấy người ta vẫn cứ lặng lẽ mà sống,chầm chậm mà đi và như thể thời gian ngừng trôi đặc quánh lại ở một góc sân vườn của một nhà nào đó chẳng ai biết.Vì thế tôi yêu những góc hẻm nhỏ vô cùng.

  Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt,đường hẻm ngày xưa chất chứa bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ giờ đã thay đổi quá nhiều,suýt nữa tôi chẳng nhận ra.Tất cả thay đổi một cách toàn diện,cứ như đường hẻm cũ kỉ,xơ cằn và nghèo khó ngày xưa đã khoát lên mình một chiếc áo hoàn toàn mới,hiện đại hơn và sáng sủa hơn.Nó đã bỏ quên lại những kỉ niệm ngày xưa,để tiến tới,để hội nhập và để rửa sạch đi cái quá khứ chẳng mấy gì đáng nhớ.

  Tôi vẫn còn nhớ cái mùi ẩm mốc của đất phả lên sau những cơn mưa rào đầu mùa đến cũng nhanh và đi cũng rất rất nhanh.Tôi vẫn còn nhớ cái không khí ngày ấy,khi cả đám bạn bè cùng tụ họp lại với nhau trò chuyện,chơi đùa trong góc hẻm nhỏ nhoi ấy.Tôi nhớ âm thanh bánh mì vào lúc sáng sớm tinh mơ phả ra từ căn nhà kế bên,tôi vẫn còn nhớ những ngôi nhà,những gương mặt đã gắn chặt cuộc đời mình với nơi đây,với cái hẻm nhỏ bé này,để đủ chứng kiến sự thay đổi của nó qua thời gian,mà có khi là cả một đời người.

  Kỉ niệm xưa lúc nào cũng đẹp,cũng đáng nhớ.Dù cuộc sống có hiện đại đến đâu,người ta vẫn giữ trong mình những hoài niệm xưa cũ như lúc này đây tôi đang hoài niệm về những ngày xưa ấy,ước gì có thể một lần được quay trở lại,chỉ một lần thôi cũng được.Trở lại với cái thời nhìn cuộc đời bằng cặp mắt hồn nhiên và đẹp đẽ ấy.Thế giới người lớn rắc rối vô cùng !






Viết cho một chiều bình yên....

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Chuyện Tình Sau Núi khiến tôi muốn chùm mền và tự kỉ

 Đã từng xem nhiều bộ phim boy love,đã từng có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau khi xem xong từng bộ,vui có,buồn có nhưng ngoài The Love Of Siam ra thì chưa có bộ nào khiến tui buồn dài dài và Brokenback Mountain ( Chuyện Tình Sau Núi ) đã khiến tui có lại được cái cảm xúc đó.
  
  Phim ra mắt hồi 2005 mà đến giờ này tôi mới dám xem nó,vì một phần đã có thể cảm nhận nhịp phim,có thể suy nghĩ chín chắn hơn ngày xưa và vì một phần dạo này tâm trạng cũng không tốt nên lỡ rồi kéo nó xuống luôn.Xem xong phim tui buồn nguyên ngày đến giờ cái cảm giác này cứ ám ảnh tôi mãi,chắc từ từ cũng sẽ hết như cái thời hội chứng TLOS.

Cái tấm hình khiến tôi thấy ấm áp nhất của cái bộ phim đầy rẫy nỗi buồn và sự ám ảnh này
 Phim gì đâu mà nó buồn khiếp đảm thần sầu vậy đó,xem xong tâm trạng tụt hẳn.Tình yêu nam nam có gì sai đâu mà đau đớn thế,xem mà nhói cả lòng.Kiếp người ngắn ngủi,hạnh phúc chẳng được bao lâu.Xem xong tui hiểu hơn về xã hội Mĩ những năm 60-70,cái thời mà quan điểm người ta vẫn còn khắc khe về chuyện đồng tính ( chứ chẳng thoáng như hình ảnh của nước Mĩ ngày nay ).Xem mà đau biết mấy,và điều khiến tôi nhớ mãi về phim này chính là ánh mắt của chàng diễn viên đóng vai Jack ,đẹp đến nao lòng :(









Viết nhảm nhảm vài dòng vậy thôi,đi tự kỉ tiếp đây :(

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

Chùa Xiêm Cán-Bạc Liêu

Chúng tôi đến chùa Xiêm Cán sau một chuyến hành trình dài gần 80km,giữa cái nắng chói chang muốn sạm da .Chùa Xiêm Cán đón chúng tôi bằng những chiếc cổng cao tường với lối kiến trúc Khmer điển hình , hàng rào bao quanh Chùa cũng dày đặc kiến trúc Khmer và Nam tông.Đường vào Chùa yên bình quá đỗi khiến chúng tôi có cảm thấy giác như thế giới ngoài kia dù có biến động,xoay vần thế nào thì nơi đây giữa Wat Xiêm Cán vẫn sẽ có chốn bình yên





Trước khi đặt chân đến đây,tôi đã xem hình ảnh qua Google và trầm trồ trước vẻ đẹp của Wat nhưng khi tận mắt chứng kiến tôi cảm thấy thật nể phục những nghệ nhân Khmer,kiến trúc Wat của họ tuy nhìn rất phức tạp nhưng nó có một vẻ đẹp gì đó cuốn hút tôi đến lạ kì






Wat vào thời gian này trong ngày vắng tanh chỉ có lát đát vài bóng khách qua đường như chúng tôi , lâu lâu lại có một vài cụ bà người Khmer trong bộ đồ trắng giản dị kèm theo chiếc khăn vát trên đôi vai đi qua đi lại,tôi không thấy sư sãi nào vào giờ này cả chỉ có lát đát vài chú lục ngồi dưới góc cây tám chuyện thôi.Chắc có lẽ tôi chưa đủ duyên nhỉ ^^




 
Dù đã đi qua nhiều ngôi chùa Khmer nhưng lần nào cũng vậy những kiến trúc của người Khmer không bao giờ khiến tôi cảm thấy nhàm chán mà ngược lại càng nhìn càng thấy thu hút , càng thấy đẹp và càng thấy có điều gì đó thật huyền bí. Nếu dư dả thời gian ,tôi có thể ngồi ở đây cả ngày cũng được,chằng làm gì cả chỉ việc nhìn,ngắm và tận hưởng gió trời thôi.





Những người bạn đồng hành cùng tôi trong chuyến đi


Chánh điện


Cây thốt nốt đứng sừng sững giữa trời cao




Đường vào chùa Xiêm Cán

 Sau khi đã lết xác được tới Bạc Liêu,chúng tôi ghé vào nghỉ ngơi đôi chút thì quyết định đi chùa Xiêm Cán,do mấy lần trước đi Bạc Liêu đã ghé mấy khu như nhà mát hay vườn nhãn hết rồi nên lần này quyết định đi chùa Xiêm Cán,nhìn hình trên Google và nghe nhiều người đã đi rồi kể lại thì chùa này có kiến trúc rất đẹp nên quyết định đi thử xem sao.Tuy chưa chạy đến Chùa nhưng đường vào chùa thôi cũng đã làm tôi mê đắm rồi,lãng mạn dễ sợ luôn nha.Nhìn thấy thanh bình ,yên ắng quá đỗi