Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt,đường hẻm ngày xưa chất chứa bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ giờ đã thay đổi quá nhiều,suýt nữa tôi chẳng nhận ra.Tất cả thay đổi một cách toàn diện,cứ như đường hẻm cũ kỉ,xơ cằn và nghèo khó ngày xưa đã khoát lên mình một chiếc áo hoàn toàn mới,hiện đại hơn và sáng sủa hơn.Nó đã bỏ quên lại những kỉ niệm ngày xưa,để tiến tới,để hội nhập và để rửa sạch đi cái quá khứ chẳng mấy gì đáng nhớ.
Tôi vẫn còn nhớ cái mùi ẩm mốc của đất phả lên sau những cơn mưa rào đầu mùa đến cũng nhanh và đi cũng rất rất nhanh.Tôi vẫn còn nhớ cái không khí ngày ấy,khi cả đám bạn bè cùng tụ họp lại với nhau trò chuyện,chơi đùa trong góc hẻm nhỏ nhoi ấy.Tôi nhớ âm thanh bánh mì vào lúc sáng sớm tinh mơ phả ra từ căn nhà kế bên,tôi vẫn còn nhớ những ngôi nhà,những gương mặt đã gắn chặt cuộc đời mình với nơi đây,với cái hẻm nhỏ bé này,để đủ chứng kiến sự thay đổi của nó qua thời gian,mà có khi là cả một đời người.
Kỉ niệm xưa lúc nào cũng đẹp,cũng đáng nhớ.Dù cuộc sống có hiện đại đến đâu,người ta vẫn giữ trong mình những hoài niệm xưa cũ như lúc này đây tôi đang hoài niệm về những ngày xưa ấy,ước gì có thể một lần được quay trở lại,chỉ một lần thôi cũng được.Trở lại với cái thời nhìn cuộc đời bằng cặp mắt hồn nhiên và đẹp đẽ ấy.Thế giới người lớn rắc rối vô cùng !
Viết cho một chiều bình yên....