Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

Ngán viết

Chuyện là tự nhiên hôm nay đi kiếm blog khắp nơi ngồi đọc , thấy mình cũng lâu rồi không còn cái thói quen chăm viết blog như ngày xưa . Thấy ngày càng già và thụ động quá chèn . Không hiểu nguyên nhân vì sao mà dạo này lười viết kinh khủng nên khả năng viết ngày càng giảm đi mà được cái sự lười ngày càng tăng =)) . Tui cũng không hiểu vì sao mà bản thân hai năm nay lười và ngán viết kinh khủng , có thể do MXH ngày nay quá phát triển , FB , Insta , Twitter ,.... nên ảnh hưởng đến việc viết blog của tui . Chỉ cần có được tấm hình đẹp , ghi đại vài cái stt thật deep rùi post MXH thế nào cũng kiếm được vài cái like , viết nhiều chi cho mệt . Đã từng nghĩ vậy nên giờ thấy sai vô cùng .
Nên từ nay phải hứa với lòng là cố gắng viết trở lại , dù ít cũng được , có post lên trên này hay không cũng được , chỉ cần viết , viết để lưu lại những kí ức , viết để động não để bớt thời gian rảnh rỗi mà nghĩ mấy thứ linh tinh.

Entry đầu tháng 12 

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

Những ngày đầu tháng 11

 Mấy hôm nay , hễ sáng nào có tiết học là thấy lòng mình tự nhiên tái lại , tự nhiên những ngày này thấy nhớ quê da diết . Sáng nay , trên đường đi học , một cơn gió thoảng gió , mát rượi , mát tận tâm can . Mà gió này quen lắm nè . Ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra : " À ! Gió Bấc " . Mới hai năm trước thôi , cũng cái khoảng thời gian này ở quê là lòng rộn ràng lắm nè , gió bấc về có nghĩa là sắp đến Tết , là Tết đó .
   Hai năm trước , vào tháng này , khi trời bắt đầu trở gió , sáng thức sớm đạp xe đi học mà lạnh muốn teo . Lạnh nhưng mà sướng lắm cơ ! Ôi , muốn quay về cái cảm giác đó quá !
   Mấy đứa bạn hay trêu :" Năm nay sang nước ngoài , có đứa không được ăn Tết lêu lêu " . Nghe nói vậy chớ lòng buồn lắm chớ . Đó giờ có năm nào xa quê ngay dịp Tết đâu , thế mà giờ ..... nghĩ mà lòng buồn . Nhưng quyết định này là của mình , ráng mà chịu đi .
   Hôm nay rảnh rang nên coi lịch , tự nhiên hú hồn , qua đây vậy mà thấm thoát cũng gần hai tháng . Hai tháng ở nước bạn rồi , mà sao lòng vẫn nhớ về miền Tây sông nước hoài . Nhớ từa lưa hết , nhiều khi chỉ mong có cái gì bận rộn tí để mà quên đi , khỏi nhớ .
   Qua đây , cảm giác cô đơn thẩm thấu ngày một rõ rệt . Bạn bè chỉ thuộc dạng xã giao , kiếm một người để thân cũng thấy khó quá đỗi .

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Rồi ai cũng phải lớn

 Tự dưng mấy hôm nay tự nhiên nhớ về tụi bạn ở cùng xóm với mình ngày xưa . Thấy thời gian trôi nhanh thật đấy , thấm thoát mới đây mà giờ có đứa gần đến hàng 2 , có đứa lại vừa mới tốt nghiệp Cao Đẳng chuẩn bị kiếm công ăn việc làm . Tôi nhớ có người nào đó đã từng nói với tôi rằng : " Mài ráng tận hưởng thời thơ ấu đi , nếu không sau này hối hận lắm đó " . Sau này tôi nghĩ lại thì đúng thật , đôi khi ngồi buồn vu vớ , tự nhiên nhớ ngày xưa hoài , mà có phải muốn nhớ đến đâu , càng nhớ càng buồn , mà không hiểu sao trong tiềm thức vẫn nhớ .

   Tôi nhớ , những buổi chiều tụ họp lắm cơ , khi đấy đủ mặt hết những đứa trẻ trong xóm . Chúng tôi bày đủ thứ trò chơi trẻ con ra chơi , rồi lại tiếc nuối khi phải chia tay nhau để về nhà khi trời đã tối hẳn .

   Tôi nhớ , những trưa hè nắng như điên , cả đám dắt mấy chiếc xe đạp Martin ngày ấy , đạp còng còng giữa trời nắng , vượt qua cả đoạn đường mà sau này khi chạy xe máy tôi thấy nó đủ dài , chỉ đến được ngôi Tịnh Thất thân quen .

   Tôi nhớ , những trưa sau giờ học chẳng có cái gì để làm , lại tụ tập ra quán cóc ổi ở xóm , ngồi ăn vặt linh tinh , rồi tám chuyện trên trời dưới đất như thể chúng tôi chẳng có gì để phải miện phuồn , lo lắng .

   "Đừng lớn lên , bẫy đấy ! " . Tôi thấy câu nói này trong một ngày ngồi lướt Facebook và thấy câu này quả đúng , đúng dữ dằn dội luôn. Giờ đây , cái đám trẻ con tụi tui ngày xưa nay đã lớn , mỗi đứa một phương . Đứa thì đi Bình Dương , đứa sang Mỹ , đứa lận đận tìm định hướng cuộc đời , đứa đang tìm kiếm công việc và ổn định cuộc sống . Những cuộc tụ họp ít dần ít dần , những cuộc gặp mặt ngày càng ít . Một năm chúng tôi chỉ tụ họp đông đủ 1-2 lần , có khi cũng chẳng đủ hết thành viên . Chợt tôi nhận ra , cuộc đời này vô thường quá đỗi , thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt , mới đó mà hơn mười năm đã trôi qua , giờ ai cũng khác , ai rồi cũng phải lớn , ai cũng có vấn đề cho riêng mình . Rồi , khi quay lại đầu lại , ta bỗng nuối tiếc một thời tuổi thơ hồn nhiên nơi thị xã nghèo , cái ta đã tưởng chừng sẽ mãi ở đó , nhưng giờ nó đâu mất rồi !

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2016

Những ngày tháng 10 cô đơn

Hàng năm cứ đến dịp từ tháng 8 đến khoảng cuối tháng 11 là tâm trạng tôi biến đổi tiêu cực ghê gớm ,không biết có thù oán gì với khoảng thời gian này không mà hễ cứ đến tầm thời gian này là như bị quỷ ám , cuộc sống cứ thấy một màu đen thôi .

Giờ đang là đầu tháng 10 , đã được hai tuần từ cái ngày tôi xách va li ra khỏi lãnh thổ đất nước để tiếp tục tìm kiếm tương lai vô định đang đợi ở phía trước . Đất lạ , xứ người , không người thân quen , chẳng có bạn bè . Nói thật là tôi ghét phải làm quen lại với tất cả mọi điều , tôi ghét phải kiếm một cuộc sống mới . Nhưng , tôi không còn đường lui , đến bước này rồi , lỡ đâm lao thì phải theo lao. Những ngày này , tâm trạng tôi u tối hẳn luôn . Chưa bao giờ cảm giác nhớ nhà , nhớ người thân , bạn bè , những cảnh vật xưa cũ lại hiện rõ như thế này.

Càng lớn tôi càng khó mở lòng với mọi điều xung quanh tôi , chẳng biết sao nữa . Tôi sống khép kín hẳn từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 . Tính tình nhiều khi cũng khó chịu , nóng tính , ít khi thấy an lạc trong lòng . Tôi ghét cô đơn lắm nhưng lại thích ở một mình . Kể cũng lạ nhỉ :)

Tôi thích đến Chùa nhiều hơn , tôi đọc những triết lí đời sống của nhà Phật nhiều hơn , ráng tìm cho mình một chốn đỗ bình yên giữa dòng đời xô bồ . Có lẽ tôi lớn lên ở vùng sông nước nên tôi chán ghét cái cảnh sống xô bồ của thành thị tấp nập chăng ?

Viết cho những ngày đầu tháng buồn héo úa
Tháng 10/2016 



Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Myanmar 2016 (7)

 Về đến Yango , trước khi đến tham quan Bảo Tàng Xá Lợi Phật , chúng tôi được đưa đến trung tâm Yango để dừng chân và chụp hình . Mặc dù khi chúng tôi đến đã gần 8h nhưng trung tâm vẫn hơi vắng vẻ chứ không nhộn nhịp như ở Việt Nam , do người Myanmar khoảng 9h mới là giờ làm việc nên giờ này mọi người một là đang trên xe đến chỗ làm , hai là vẫn đang chuẩn bị nên đường phố dù là ở trung tâm cũng không mấy nhộn nhịp .



   Bảo Tàng Xá Lợi là nơi lưu giữ rất nhiều Xá Lợi của Đức Phật trong đó nổi bật nhất là Xá Lợi Tóc . Chúng tôi đến tham quan và được Sư đọc kinh cầu phúc cho cả đoàn được bình yên , chúc mọi người thành công trong cuộc sống . Sau đó Sư đem Xá Lợi Tóc Phật cho chúng tôi chiêm ngưỡng . Vi diệu lắm mọi người ơi , Sư chỉ bỏ Xá Lợi vào nước thôi là nó tự động xoay vòng tròn chầm chậm , nhìn không tin vô mắt mình luôn . 






Sau khi chiêm ngưỡng xong , chúng tôi được đưa ra sân bay để quay về Việt Nam . Ai ai cũng cảm thấy thật hoan hỉ vì đã tận mắt chiêm ngưỡng và cảm nhận những điều tuyệt vời ở Myanmar . Tuy rằng đây chỉ là một phần nhỏ của đất nước nhưng cũng đủ khiến mọi người hài lòng . Sau này , hi vọng tôi sẽ có cơ hội được quay lại và khám phá thêm nhiều điều về Myanmar , đi được nhiều nơi hơn , tham quan nhiều cảnh đẹp hơn và hiểu sâu hơn về vùng đất này . Từ một đứa không biết gì về Myanmar , sau khi đi chuyến này xong tôi chỉ muốn nói một điều thôi : “ Tôi yêu Myanmar mất rồi ! “ .

Myanmar 2016 (6)

Trên đường về Yango , chúng tôi quá ghé qua chùa có tượng Phật nằm Shwethalyaung , nằm ở phía Tây Bago . Bức tượng dài 55m , cao 16m . Dưới bàn chân Phật người ta trang trí rất nhiều hoa văn tinh xảo bởi người Myanmar quan niệm chân Phật là nơi rất linh thiêng vì nhờ đôi chân này Phật đã đi khắp nơi để truyền bá những giáo lí của mình cho nên những đôi chân Phật ở Myanmar được trang trí rất tinh xảo và công phu .







  Ngoài Chùa này chúng tôi còn được đi thêm một chùa Phật Nằm nữa ở Yango mà sau này tôi quên tên là gì rồi 



Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2016

Myanmar 2016 (5)

Sáng hôm sau , chúng tôi khởi hành trở về Bago để viếng thăm Cung Điện Kanbawzathadi . Lối vào khuôn viên cung điện rất rộng , thoáng đãng , nhiều cây xanh . Cảnh đẹp mê đắm lòng người , nhưng hơi tiếc vì hôm đó trời mưa to quá to nên chúng tôi được chở vô tham quan Cung Điện luôn chứ không được tung tăng tham quan và chụp chẹt ở ngoài sân . Cung điện hiện nay trưng bày rất nhiều gỗ tếch , một loại gỗ nổi tiếng của Myanmar , rất bền và có tuổi thọ cao . Cung điện này đã từng bị đốt năm 1559 và được trùng tu lại vào năm 1990  và hoàn thành năm 1992 (theo Wiki) .



Nhiều khi tôi thấy trời mưa cũng có cái thú của nó . Ngồi giữa một Cung điện lộng lẫy thế này , ngắm nhìn mưa rơi ngoài kia , hồi tưởng lại quá khứ và suy nghĩ cho hiện tại . Đôi khi cũng hay đó chớ .









Tham quan đã đời Cung Điện , chúng tôi đến địa điểm tiếp theo Chùa Shwei Mor Do ( hay còn gọi chùa Phật 4 mặt ) vì có 4 bức tượng Phật ngồi lớn với 4 biểu hiện khuôn mặt khác nhau . Tôi không có gì nhiều để nói về nơi này , nếu phải nói là không có luôn vì đúng lúc vừa vào chùa mưa ngày một to , đi tham quan chưa được gì hết thì đã vội chạy vô trú mưa , với lại không được chụp hình free , phải trả phí . Tôi chỉ nhớ một điều là ở đây bán một loại đặc sẳn của Myanmar : kẹo đậu phộng , người mua đông lắm , tôi cũng ăn thử , thấy ngon ngon nên cũng mua về làm quà cho người thân . Trú mưa đã đời , chúng tôi ra xe quay về Yango để tham quan Bảo Tàng Xá Lợi Phật trước khi trở về Việt Nam .
Không được chụp hình ở trong (nếu không đóng tiền phí) nên tôi chỉ chụp được 1 tấm ở ngoài thôi 

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

Myanmar 2016 (4)

Tham quan vòng vòng nội ô Bago xong , chúng tôi lên đường đi đến chân núi ở Ban Mon để check in resort và tham quan Chùa Kyaikhtiyo nơi có Hòn Đá dát vàng nằm chông chênh giữa vách núi rất nổi tiếng , thuộc loại độc nhất vô nhị , có một không hai trên trần thế . 



Chúng tôi thăm chùa Đá Vàng vào giấc trưa , tuy đang trong mùa mưa nhưng thời tiết ngày hôm nay rất đẹp , nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng luôn , khiến cho cảnh quan xung quanh đã diễm lệ nay thêm phần đặc sắc . Để đến được chùa Đá Vàng chúng tôi phải đi xe lên đèo , vượt qua hơn hai mươi mấy cái đèo thì phải để đến được chân núi , mất khoảng hơn 45 phút , sau đó đi bộ khoảng hơn 10 phút sẽ đến chùa . Đoạn đường đèo lên núi lúc đầu đẹp vô cùng nhưng càng lên cao càng thót tim . Đèo uốn lượn lên xuống một cách kinh khủng , cảm giác còn feel hơn chơi mấy cái trò tàu lượn siêu tốc .Càng lên cao sương mù càng dày đặc , đường càng dốc và nhỏ hơn . Khi đó tôi thấy xung quanh mình chỉ toàn là một màu trắng , sợ muốn xỉu . Ấy thế mà mấy anh tài xế vẫn chạy ngon lành , tỉnh bơ . Nguyên cả đoàn tôi chỉ biết ngồi câm nín , niệm Phật sao cho đến nơi càng nhanh càng tốt . Sau này , khi về được resort và hoàn hồn lại , tôi nghiêng mình thán phục những người đã xây lên đoạn đường đèo này và những tài xế có thần kinh khép hàng ngày vẫn chạy đi chạy lại để đưa đón khách trên suốt chuyến đèo nguy hiểm này . Tôi cực kì nể phục họ ! 











Hồi dạo đầu khi nghe nói phải đi bộ hơn 10 phút mới đến nơi tôi cũng hơi ngán vì lâu ời không có đi bộ , nhưng khi đến chân núi thời tiết mát mẻ , se se lạnh như Đà Lạt , khung cảnh xung quanh nên thơ như bức tranh vẽ vậy nên vừa đi vừa ngắm cảnh , chụp hình khiến tôi quên đi cái mệt lúc nào không biết luôn , đi một hồi là đã đến Chùa luôn rồi .













   Do thời gian này mùa mưa và không phải tháng đi hành hương của người Myanmar nên Chùa cũng tương đối vắng vẻ , chứ vào mùa hành lễ có khi mỗi ngày có khoảng hơn mấy ngàn người trên Chùa này . Trên đường đi dọc đến Hòn Đá Thiêng , tôi bắt gặp một tiệm hớt tóc nhỏ như mấy cái tiệm ven đường ngày xưa ở Việt Nam đang bật mấy cái bài nhạc pop của Myanmar nghe rất hay . Từ lúc qua đây đến giờ , tôi cũng nghe nhiều bài nhạc Pop của Myanmar có giai điệu rất tươi vui mà kiếm hoài không ra , tiếc thiệt . Trên đường đi tôi cũng gặp mấy chú tiểu cùng nhau tắm mưa , cùng nhau vui đùa , đá banh , nhìn những chú tiểu tự nhiên tôi bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian hồn nhiên , không ưu tư , lo sầu  cảm thấy thời gian trôi nhanh quá đỗi .










Nói về Hòn Đá Thiêng , tôi chỉ có thể nói :” Nhiệm màu “ . Một hòn đá nằm chông chênh giữa vách núi hơn hai ngàn năm mà vẫn vậy , đúng là có cái gì đó thật nhiệm màu mà .