Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Rồi ai cũng phải lớn

 Tự dưng mấy hôm nay tự nhiên nhớ về tụi bạn ở cùng xóm với mình ngày xưa . Thấy thời gian trôi nhanh thật đấy , thấm thoát mới đây mà giờ có đứa gần đến hàng 2 , có đứa lại vừa mới tốt nghiệp Cao Đẳng chuẩn bị kiếm công ăn việc làm . Tôi nhớ có người nào đó đã từng nói với tôi rằng : " Mài ráng tận hưởng thời thơ ấu đi , nếu không sau này hối hận lắm đó " . Sau này tôi nghĩ lại thì đúng thật , đôi khi ngồi buồn vu vớ , tự nhiên nhớ ngày xưa hoài , mà có phải muốn nhớ đến đâu , càng nhớ càng buồn , mà không hiểu sao trong tiềm thức vẫn nhớ .

   Tôi nhớ , những buổi chiều tụ họp lắm cơ , khi đấy đủ mặt hết những đứa trẻ trong xóm . Chúng tôi bày đủ thứ trò chơi trẻ con ra chơi , rồi lại tiếc nuối khi phải chia tay nhau để về nhà khi trời đã tối hẳn .

   Tôi nhớ , những trưa hè nắng như điên , cả đám dắt mấy chiếc xe đạp Martin ngày ấy , đạp còng còng giữa trời nắng , vượt qua cả đoạn đường mà sau này khi chạy xe máy tôi thấy nó đủ dài , chỉ đến được ngôi Tịnh Thất thân quen .

   Tôi nhớ , những trưa sau giờ học chẳng có cái gì để làm , lại tụ tập ra quán cóc ổi ở xóm , ngồi ăn vặt linh tinh , rồi tám chuyện trên trời dưới đất như thể chúng tôi chẳng có gì để phải miện phuồn , lo lắng .

   "Đừng lớn lên , bẫy đấy ! " . Tôi thấy câu nói này trong một ngày ngồi lướt Facebook và thấy câu này quả đúng , đúng dữ dằn dội luôn. Giờ đây , cái đám trẻ con tụi tui ngày xưa nay đã lớn , mỗi đứa một phương . Đứa thì đi Bình Dương , đứa sang Mỹ , đứa lận đận tìm định hướng cuộc đời , đứa đang tìm kiếm công việc và ổn định cuộc sống . Những cuộc tụ họp ít dần ít dần , những cuộc gặp mặt ngày càng ít . Một năm chúng tôi chỉ tụ họp đông đủ 1-2 lần , có khi cũng chẳng đủ hết thành viên . Chợt tôi nhận ra , cuộc đời này vô thường quá đỗi , thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt , mới đó mà hơn mười năm đã trôi qua , giờ ai cũng khác , ai rồi cũng phải lớn , ai cũng có vấn đề cho riêng mình . Rồi , khi quay lại đầu lại , ta bỗng nuối tiếc một thời tuổi thơ hồn nhiên nơi thị xã nghèo , cái ta đã tưởng chừng sẽ mãi ở đó , nhưng giờ nó đâu mất rồi !

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2016

Những ngày tháng 10 cô đơn

Hàng năm cứ đến dịp từ tháng 8 đến khoảng cuối tháng 11 là tâm trạng tôi biến đổi tiêu cực ghê gớm ,không biết có thù oán gì với khoảng thời gian này không mà hễ cứ đến tầm thời gian này là như bị quỷ ám , cuộc sống cứ thấy một màu đen thôi .

Giờ đang là đầu tháng 10 , đã được hai tuần từ cái ngày tôi xách va li ra khỏi lãnh thổ đất nước để tiếp tục tìm kiếm tương lai vô định đang đợi ở phía trước . Đất lạ , xứ người , không người thân quen , chẳng có bạn bè . Nói thật là tôi ghét phải làm quen lại với tất cả mọi điều , tôi ghét phải kiếm một cuộc sống mới . Nhưng , tôi không còn đường lui , đến bước này rồi , lỡ đâm lao thì phải theo lao. Những ngày này , tâm trạng tôi u tối hẳn luôn . Chưa bao giờ cảm giác nhớ nhà , nhớ người thân , bạn bè , những cảnh vật xưa cũ lại hiện rõ như thế này.

Càng lớn tôi càng khó mở lòng với mọi điều xung quanh tôi , chẳng biết sao nữa . Tôi sống khép kín hẳn từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 . Tính tình nhiều khi cũng khó chịu , nóng tính , ít khi thấy an lạc trong lòng . Tôi ghét cô đơn lắm nhưng lại thích ở một mình . Kể cũng lạ nhỉ :)

Tôi thích đến Chùa nhiều hơn , tôi đọc những triết lí đời sống của nhà Phật nhiều hơn , ráng tìm cho mình một chốn đỗ bình yên giữa dòng đời xô bồ . Có lẽ tôi lớn lên ở vùng sông nước nên tôi chán ghét cái cảnh sống xô bồ của thành thị tấp nập chăng ?

Viết cho những ngày đầu tháng buồn héo úa
Tháng 10/2016