Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Rồi ai cũng phải lớn

 Tự dưng mấy hôm nay tự nhiên nhớ về tụi bạn ở cùng xóm với mình ngày xưa . Thấy thời gian trôi nhanh thật đấy , thấm thoát mới đây mà giờ có đứa gần đến hàng 2 , có đứa lại vừa mới tốt nghiệp Cao Đẳng chuẩn bị kiếm công ăn việc làm . Tôi nhớ có người nào đó đã từng nói với tôi rằng : " Mài ráng tận hưởng thời thơ ấu đi , nếu không sau này hối hận lắm đó " . Sau này tôi nghĩ lại thì đúng thật , đôi khi ngồi buồn vu vớ , tự nhiên nhớ ngày xưa hoài , mà có phải muốn nhớ đến đâu , càng nhớ càng buồn , mà không hiểu sao trong tiềm thức vẫn nhớ .

   Tôi nhớ , những buổi chiều tụ họp lắm cơ , khi đấy đủ mặt hết những đứa trẻ trong xóm . Chúng tôi bày đủ thứ trò chơi trẻ con ra chơi , rồi lại tiếc nuối khi phải chia tay nhau để về nhà khi trời đã tối hẳn .

   Tôi nhớ , những trưa hè nắng như điên , cả đám dắt mấy chiếc xe đạp Martin ngày ấy , đạp còng còng giữa trời nắng , vượt qua cả đoạn đường mà sau này khi chạy xe máy tôi thấy nó đủ dài , chỉ đến được ngôi Tịnh Thất thân quen .

   Tôi nhớ , những trưa sau giờ học chẳng có cái gì để làm , lại tụ tập ra quán cóc ổi ở xóm , ngồi ăn vặt linh tinh , rồi tám chuyện trên trời dưới đất như thể chúng tôi chẳng có gì để phải miện phuồn , lo lắng .

   "Đừng lớn lên , bẫy đấy ! " . Tôi thấy câu nói này trong một ngày ngồi lướt Facebook và thấy câu này quả đúng , đúng dữ dằn dội luôn. Giờ đây , cái đám trẻ con tụi tui ngày xưa nay đã lớn , mỗi đứa một phương . Đứa thì đi Bình Dương , đứa sang Mỹ , đứa lận đận tìm định hướng cuộc đời , đứa đang tìm kiếm công việc và ổn định cuộc sống . Những cuộc tụ họp ít dần ít dần , những cuộc gặp mặt ngày càng ít . Một năm chúng tôi chỉ tụ họp đông đủ 1-2 lần , có khi cũng chẳng đủ hết thành viên . Chợt tôi nhận ra , cuộc đời này vô thường quá đỗi , thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt , mới đó mà hơn mười năm đã trôi qua , giờ ai cũng khác , ai rồi cũng phải lớn , ai cũng có vấn đề cho riêng mình . Rồi , khi quay lại đầu lại , ta bỗng nuối tiếc một thời tuổi thơ hồn nhiên nơi thị xã nghèo , cái ta đã tưởng chừng sẽ mãi ở đó , nhưng giờ nó đâu mất rồi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét