Giờ đang là đầu tháng 10 , đã được hai tuần từ cái ngày tôi xách va li ra khỏi lãnh thổ đất nước để tiếp tục tìm kiếm tương lai vô định đang đợi ở phía trước . Đất lạ , xứ người , không người thân quen , chẳng có bạn bè . Nói thật là tôi ghét phải làm quen lại với tất cả mọi điều , tôi ghét phải kiếm một cuộc sống mới . Nhưng , tôi không còn đường lui , đến bước này rồi , lỡ đâm lao thì phải theo lao. Những ngày này , tâm trạng tôi u tối hẳn luôn . Chưa bao giờ cảm giác nhớ nhà , nhớ người thân , bạn bè , những cảnh vật xưa cũ lại hiện rõ như thế này.
Càng lớn tôi càng khó mở lòng với mọi điều xung quanh tôi , chẳng biết sao nữa . Tôi sống khép kín hẳn từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 . Tính tình nhiều khi cũng khó chịu , nóng tính , ít khi thấy an lạc trong lòng . Tôi ghét cô đơn lắm nhưng lại thích ở một mình . Kể cũng lạ nhỉ :)
Tôi thích đến Chùa nhiều hơn , tôi đọc những triết lí đời sống của nhà Phật nhiều hơn , ráng tìm cho mình một chốn đỗ bình yên giữa dòng đời xô bồ . Có lẽ tôi lớn lên ở vùng sông nước nên tôi chán ghét cái cảnh sống xô bồ của thành thị tấp nập chăng ?
Viết cho những ngày đầu tháng buồn héo úa
Tháng 10/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét